Chương 73: Tình yêu và tín nhiệm

Ngay khi Lục Hình Văn ra sân bay y lập tức thấy Phí Khả.

Bây giờ là mười hai giờ khuya, chắc cảm thấy đêm khuya vắng người nên Phí Khả đeo khẩu trang đứng cạnh xe chờ y.

Bạn nhỏ mặc áo phông trắng, quần jean, đi đôi giày đá bóng, trẻ trung như học sinh. Cho dù đeo khẩu trang nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, người đi ngang qua ai cũng ngoái đầu lại nhìn cậu.

Lục Hình Văn không hiểu, tại sao bạn nhỏ đẹp trai thu hút người khác đến vậy lại luôn cho rằng mình chỉ là một người bình thường, không thể ra mắt trong giới giải trí.

Mà xem ra cao tầng của Lệ Phong cũng bị mù, lại để một ngôi sao lấp lánh gần như không có gì làm suốt một năm sau khi ký hợp đồng, ngoại trừ vài show thương diễn và một vai phụ nhỏ nhoi, không có bất kỳ tài nguyên tốt nào.

Lục Hình Văn nhớ tới lúc Phùng Kiệt thuật lại quyết định của bạn nhỏ, cảm thấy vô cùng sáng suốt.

Vẫn hợp tác tiếp với Lệ Phong, sợ là hợp tác đến phá sản luôn.

Bạn nhỏ thông minh học xong tài chính, vừa vặn quản lý phòng làm việc, quản lý kế toán thay mình.

Giây phút nhìn thấy Lục Hình Văn, bạn nhỏ cong đôi mắt, hơi nhón chân lên, dáng vẻ tung tăng như thể một giây sau sẽ chạy tới chỗ Lục Hình Văn.

Có người nhận ra Lục Hình Văn, cách bạn nhỏ khoảng năm mươi mét, bao vây y.

Lục Hình Văn chậm rãi ký tên, chụp chung với người đi đường, thấy bạn nhỏ kiễng chân lên cao hơn, dáng vẻ có phần gấp gáp.

Cuối cùng đám đông cũng giải tán, Lục Hình Văn đi tới trước mặt bạn nhỏ.

Bạn nhỏ nhìn y, có lẽ không biết đôi mắt mình đang sáng ngời, giống như chú chó nhỏ chờ chủ nhân đi công tác. Chủ nhân trở về, mọi hành động đều toát lên sự mừng vui, mặc dù dễ dàng xấu hổ nhưng trong giọng nói vẫn rộ lên niềm hạnh phúc: “Ngài Lục!”

Lục Hình Văn nhìn cậu sâu sắc, chỉ xoa đầu cậu, nói: “Ngoan.”

Sau khi cất hành lý, hai người lên xe.

Chồng Lý Lỵ Hinh tới đón cô, cô tự về nhà.

Lương Hoa ngồi ghế kế bên tài xế.

Vừa lên xe, Lục Hình Văn lập tức nhấn một nút cạnh ghế ngồi, nâng vách ngăn giữa buồng xe lên. Để tiện cho chủ xe làm việc, mở buổi họp nhỏ trên xe, bảo vệ sự riêng tư của chủ xe, đảm bảo chủ xe nghỉ ngơi thoải mái nên vách ngăn của chiếc xe này có hiệu quả cách âm cực kỳ tốt.

Sau khi kéo lên, người ngồi phía trước sẽ không nghe được phía sau đang nói gì.

Phí Khả cho là Lục Hình Văn mệt mỏi, sau khi ngồi xuống bèn nói: “Ngài nghỉ ngơi đi, về đến nhà em sẽ gọi ngài dậy.”

Lục Hình Văn tháo mũ lưỡi trai xuống, cầm khăn giấy thong thả lau tay một cách kỹ càng, hỏi: “Em ngồi xa như vậy làm gì? Ngồi xuống đối diện anh.”

Phí Khả sợ quấy rầy Lục Hình Văn nghỉ ngơi nên ngồi cách y một ghế.

Phí Khả không biết, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Lục Hình Văn, nói: “Ngài không ngủ một lúc hả?”

Xe khởi động.

Lục Hình Văn hỏi: “Em nghĩ rõ ràng chưa?”

Phí Khả đỏ mặt, cậu đột nhiên nhận ra tình huống bây giờ cực kỳ giống với tình huống khi trước cậu đi tham ban Lục Hình Văn.

Ở trong xe bảo mẫu, hai người cũng ngồi đối diện với nhau như hiện tại.

Ngài Lục. . .

Phí Khả gật đầu, kiên định nói: “Nghĩ rõ rồi.”

Lục Hình Văn vỗ đùi mình: “Nghĩ rõ thì tới đây ngồi.”

Phí Khả ngây người.

Lục Hình Văn hỏi: “Chưa nghĩ rõ hả?”

Phí Khả lắp bắp: “Nghĩ, nghĩ rõ rồi!”

Lục Hình Văn chờ cậu.

Tóc Lục Hình Văn chưa mọc dài, vẫn là quả đầu đinh của Lý Tề, cả người đen hơn lúc trước khi quay phim rất nhiều, còn diện một cây đen, rất có khí thế.

Y lẳng lặng ngồi ở đó, bàn tay vẫn đang đặt trên đùi, giống như im lặng tuyên bố thân phận của mình: Y là chủ nhân, phải phục tùng y.

Phí Khả và y đã không gặp nhau hơn một tháng trời. Các cảnh còn lại của “Số 32 đường Phổ Khê” chỉ còn cảnh ngoài trời quay ở thành phố Đông Minh. Toàn bộ đoàn phim bay tới thành phố này. Hôm nay Lục Hình Văn về nhà, trưa mai phải lập tức tới khách sạn họp với đoàn phim, thảo luận cảnh quay ngoài trời.

Phí Khả nhớ lại lần tham ban trước đây, lờ mờ biết ngồi lên đó sẽ xảy ra chuyện gì. . .

Cậu vẫn chưa qua đó ngồi nhưng ngón chân đã ngứa râm ran, co quắp.

Lục Hình Văn hỏi lại lần nữa: “Còn không qua đây? Hửm?”

Tài xế và Lương Hoa đang ngồi đằng trước, chỉ cách một vách ngăn. . .

Phí Khả chậm rãi nhích tới liền bị Lục Hình Văn tóm lại, ôm cậu đặt lên đùi mình.

Buồng xe khá chật, Phí Khả chỉ có thể cúi đầu, dán mặt vào cổ Lục Hình Văn.

Phần da cổ ngài Lục nóng ghê.

Giọng nói của Lục Hình Văn trầm xuống: “Vậy mà nói nghĩ rõ? Lệnh cơ bản nhất cũng không tuân thủ.”

Phí Khả đột nhiên nhớ lại vài tháng trước, ở phim trường Tiên Hoa Tông, cậu đóng cảnh hành động phải treo người trên dây cáp, bả vai rất đau, ngài Lục vì cậu bị bắt nạt nên nổi điên tại chỗ.

Khi đó cậu chỉ muốn co người lại rúc vào lòng ngài Lục, ôm lấy cổ y, nói cho y vai cậu đau quá.

Cậu ở trước mặt người khác luôn kiên cường, độc lập nhưng không hiểu tại sao ở trước mặt ngài Lục, cậu chỉ muốn trở thành bé con.

Phí Khả ôm chặt cổ Lục Hình Văn, cố ý nói: “Chẳng phải nói đến khi bộ phim đóng máy sao, đến tận cuối tháng sáu? Hôm nay chưa tới ngày ba mươi tháng sáu.”

Lục Hình Văn nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Được, vậy nghĩ tới cuối tháng sáu.”

Nhưng bọn họ chẳng ai buông đối phương.

Phí Khả mở miệng: “Em không phải Tiểu Hòa, anh không phải Lý Tề, em đã thoát vai rồi. Em đã nghĩ rất rõ, nghĩ rõ ràng từ lâu.”

Không đợi cậu nói xong, Lục Hình Văn lập tức hôn Phí Khả, vừa hôn vừa nói: “Bé hư.”

Một nụ hôn rất sâu.

Mỗi một nụ hôn của Lục Hình Văn đều khiến Phí Khả khó quên.

Nụ hôn đầu tiên trong hôn lễ, nụ hôn dài khi ngồi trên mui xe đón năm mới, nụ hôn lúc tham ban. . .

Và bây giờ.

Bây giờ Phí Khả mới biết thì ra cảm giác khi hai đôi môi chạm vào nhau, hai đầu lưỡi chạm vào nhau là cảm giác này, vô cùng thân mật, thân mật đến mức không thể lìa xa.

Lục Hình Văn càng lúc càng kích động, một tay đỡ đầu Phí Khả, một tay luồn vào trong áo cậu, không ngừng vuốt ve cái lưng, cái eo trơn láng, ngón tay lướt trên da Phí Khả, vuốt ve lên xuống.

Phí Khả run rẩy, dán sát vào Lục Hình Văn, mê man đắm chìm trong từng chuyển động của y.

Cậu nhanh chóng cứng lên.

Xe dừng.

Lục Hình Văn vẫn đang hôn tai Phí Khả, cuối cùng Phí Khả mới nhớ ra bọn họ đang thân mật ở chỗ nào, hơi giãy ra, dùng giọng nói nhỏ nhẹ làm bộ đáng thương nói: “Xe dừng, về đến nhà rồi.”

Lục Hình Văn tựa đầu vào lồng ngực Phí Khả, tham lam hít vào mùi hương của Phí Khả, một lúc lâu sau mới lười biếng hỏi: “Thì sao?”

Phí Khả giãy giụa muốn xuống khỏi đùi Lục Hình Văn: “Hai người anh Hoa vẫn đang ở đằng trước. . .”

Lục Hình Văn cười, nụ cười xấu xa: “Bọn họ đã đi rồi.”

Phí Khả đẩy Lục Hình Văn ra, thấp thỏm chờ nơi đang lúng túng dịu xuống. Cậu khó khăn ngồi trong không gian chật hẹp này, cảm giác kích thích, lúng túng, xấu hổ, mừng trộm làm bé ngoan từ trước đến nay luôn quy củ nề nếp chóng mặt.

Lục Hình Văn mở cửa xe, dọa Phí Khả sợ hết hồn: “Đừng!”

Trong gara yên lặng, quả nhiên tài xế và Lương Hoa đã đi rồi.

“Xuống nào.” Lục Hình Văn chống tay lên cửa xe, chờ Phí Khả xuống xe.

Phí Khả hơi sửng sốt, lập tức cảm thấy chua xót mà không hiểu tại sao, không nhịn được nói: “Hai người anh Hoa đúng là kinh nghiệm đầy mình.” Dứt lời xuống xe đi thẳng vào nhà.

Để lại một mình Lục Hình Văn đứng đó.

Lục Hình Văn không hiểu nhưng vẫn cười.

Thi thoảng bé ngoan không nghe lời, cảm giác càng đáng yêu.

Lục Hình Văn đẩy va ly vào phòng, Phí Khả vừa mới mở đèn phòng khách lên.

Lục Hình Văn hỏi: “Câu em vừa nói là có ý gì?”

Phí Khả không trả lời.

Lục Hình Văn quẳng va ly xuống, đi qua bế mông Phí Khả lên. Phí Khả sợ hết hồn, ngọ ngoạy, Lục Hình Văn cúi đầu liếm cổ cậu, cảnh cáo: “Không được lộn xộn.”

Phí Khả như bị điện giật, nằm bò trên vai Lục Hình Văn, không động đậy.

Lục Hình Văn bước từng bước ôm cậu lên tầng hai, đến cửa phòng tắm mới thả cậu xuống, nói: “Tắm xong đến phòng anh.”

Hàm ý trong lời nói này quá rõ ràng, lỗ tai Phí Khả lập tức đỏ bừng.

Lục Hình Văn nắm cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên: “Mặc dù trễ lắm rồi nhưng hôm nay chúng ta làm một bài tập nhỏ trước đã, để em hiểu thống trị và phục tùng anh nói rốt cuộc có ý gì.”

Phí Khả dây dưa trong phòng tắm nửa tiếng.

Cậu gội đầu, tắm rửa kỹ càng, đánh răng, hơi lưỡng lự, dùng thêm cả sữa rửa mặt.

Có nên xịt nước hoa không nhỉ, cậu do dự vài phút, cuối cùng quyết định không xịt.

Nước hoa là Lục Hình Văn đưa cậu, nói rất hợp với cậu, hương gỗ thơm dịu kết hợp với mùi cỏ hương bài, rất tươi mát, nghe mùi giống như sinh viên ngoan ngoãn ôm sách vở bước đi trong khuôn viên trường đại học.

Lúc chọn đồ ngủ Phí Khả không tốn nhiều thời gian. Đồ ngủ của cậu rất đơn giản, áo tay ngắn, quần đùi vải cotton trắng, không phải kiểu dáng đặc biệt gì.

Nhưng tối hôm nay khi cậu mặc bộ đồ này đẩy cửa phòng Lục Hình Văn ra thì lập tức thấy hối hận.

Lục Hình Văn mặc một cái áo choàng ngủ lụa màu đen, yên lặng ngồi trên ghế salon chờ cậu. Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn sàn, Lục Hình Văn đang ngồi ở trung tâm ánh đèn.

Hoa văn chìm tinh tế trên áo choàng ngủ bằng lụa lấp lánh dưới ánh đèn, chỉ là một cái áo choàng ngủ nhưng khoác lên người Lục Hình Văn lại giống như trường bào của quốc vương.

Lục Hình Văn khoanh tay, đang chờ bạn nhỏ của y.

Y là kỵ sĩ bóng đêm anh tuấn đang chờ người tình bí mật của mình.

Phí Khả cảm thấy bản thân mình chắc chắn nhìn rất vụng về, ngây thơ. Cậu cảm thấy mình ngốc nghếch, đần độn, so với Lục Hình Văn anh tuấn, tao nhã khác nhau một trời một vực, khó trách antifans luôn nói bọn họ kết hôn giả, bởi vì vừa nhìn đã thấy hai người cực kỳ chênh lệch.

Phí Khả đứng ở cửa, mất tự nhiên kéo mạnh áo mình, cố gắng làm phẳng áo.

Không biết ngài Lục có nhìn thấy động tác ngốc nghếch của cậu không nhưng ngài không nói gì, chỉ nói hai chữ: “Đi vào.”

Phí Khả đi tới trước mặt Lục Hình Văn.

Lục Hình Văn hỏi: “Anh hỏi em lần cuối, em nghĩ rõ chưa?”

Phí Khả mê mẩn ngắm nhìn ngài Lục đang ngồi trong ánh đèn, thật ra cậu nghĩ trong lòng, không cần biết nghĩ rõ hay không, cậu căn bản không có lựa chọn.

Cậu có thể từ bỏ Lục tiên sinh không?

Không thể, cho dù thế nào cũng không thể.

Phí Khả gật đầu.

Lục Hình Văn thả tay xuống, chậm rãi nói: “Em biết điều này có ý nghĩa gì không? Nghĩa là anh là chủ nhân của em, dĩ nhiên em không cần 24 tiếng một ngày mỗi giây mỗi phút bất kể nơi nào cũng gọi anh là chủ nhân. Nhưng mà lúc anh bảo em gọi như vậy thì em nhất định phải gọi như vậy. Lúc anh ra lệnh cho em, em phải tuân theo.”

Phí Khả nhanh chóng gật đầu.

Phải tuân theo tất cả mệnh lệnh của ngài Lục nhưng trong lòng Phí Khả không cho rằng ngài sẽ hạ mệnh lệnh gì xấu đối với mình, cũng không cho rằng ngài sẽ làm khó mình.

Lục Hình Văn nhìn cậu: “Đừng chỉ gật đầu, phải mở miệng nói ‘Vâng, chủ nhân’.”

Lúc tìm kiếm thông tin, Phí khả cảm thấy gọi chủ nhân quá vô lý. Nhưng thực tế lúc đối mặt với ngài Lục, cậu phát hiện xưng hô này bỗng trở nên vừa xấu hổ vừa đầy ý dâm dục.

Lục Hình Văn lẳng lặng nhìn cậu: “Đây là mệnh lệnh đầu tiên, ngay cả cái này em cũng không làm được ư?”

“Vâng, chủ, chủ nhân.” Phí Khả khó khăn nói ra câu này, nhận ra câu này hoàn toàn khác với nhận biết khi trước của cậu. Hồi trước cậu thấy câu nói này có sự áp bức địa vị, không công bằng và có tính sỉ nhục.

Nhưng bây giờ khi nói ra câu này, cậu lại cảm thấy sau lưng tê tê, có một khoái cảm bí mật, xấu hổ.

Cậu đột nhiên ý thức được bọn họ đã bắt đầu làm một chuyện vô cùng thân mật, còn thân mật hơn cả hôn môi. Mà chuyện này trừ ngài Lục ra thì cậu không thể tiếp thu với ai khác.

“Sau đây, em có thể chọn một cách gọi em thích.” Lục Hình Văn nói, “Bình thường trong mối quan hệ này, tương ứng với chủ nhân là nô lệ. Nhưng anh nghĩ tạm thời em vẫn chưa tiếp thu nổi cách gọi nô lệ này, em có thể chọn một cách gọi em thích.”

“En thích?”

Lục Hình Văn gật đầu.

Vốn dĩ Phí Khả không có một cách gọi cực kỳ yêu thích nào, Phí Khả, Tiểu Khả, gọi cậu như vậy cũng được rồi.

Nhưng trong tình huống này, sau khi cậu đã gọi một tiếng chủ nhân, sau khi cậu biết được bọn họ đang làm chuyện thân mật chỉ có người yêu mới làm được, có từ lập tức xuất hiện trong đầu cậu.

Phí Khả không thể nói ra, quá xấu hổ.

Lục Hình Văn quan sát biểu cảm của cậu, cảm thấy vui vẻ: “Bạn nhỏ, biểu cảm của em nói cho anh biết em có từ em thích, em nói ra đi.”

Phí Khả quả thực không thể nói từ đó ra khỏi miệng: “Gọi bạn nhỏ là được rồi.”

Lục Hình Văn: “Hửm? Bây giờ bắt đầu không ngoan rồi? Trước mặt chủ nhân, em không được giấu giếm gì hết. Em thích gì, ghét gì đều phải nói cho anh biết, phải nói thật với anh, anh mới điều chỉnh tốt được. Chuyện này là để song phương đạt được khoái cảm chứ không phải một mình anh diễn trò, hiểu chứ? Bây giờ nói cho anh, lúc anh vừa nói xong, từ đầu tiên xuất hiện trong đầu em là gì?”

Lục Hình Văn vừa nói vừa chậm rãi quét mắt qua người Phí Khả.

Một ánh mắt trần trụi mang theo dục vọng mãnh liệt, trắng trợn tựa như Phí Khả đang khỏa thân đứng ở đây.

Phí Khả bị nhìn đến tê cả não, choáng váng, ấp úng nói ra cụm từ xấu hổ tới cực điểm ra khỏi miệng.

“Chó con. . .”

Ngài Lục không cười, y không cười cợt trước cụm từ ấu trĩ này mà ánh mắt của y tối lại, đột nhiên hạ mệnh lệnh.

“Cởi quần áo.”

Mệnh lệnh này tới quá bất ngờ, quá nhanh chóng, Phí Khả ngây người trong một thoáng.

Lục Hình Văn lặp lại lần nữa: “Ở trước mặt anh, cởi quần áo, chó con của anh.”

Chó con.

Trong nháy mắt nghe được từ này dường như có một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể Phí Khả, hạ thân cậu cứng lên một nửa. Nếu như bây giờ cởi quần áo, phản ứng đáng xấu hổ của cậu sẽ lập tức bại lộ trước mặt ngài Lục.

Nghĩ tới đây, cậu tuyệt vọng phát hiện cậu lại cứng hơn.

“Cởi, đây là mệnh lệnh.” Lục Hình Văn cương quyết nói.

Cuối cùng Phí Khả giơ tay, cởi áo tay ngắn, hơi lạnh kích thích hai nụ hồng của cậu khiến nó cứng lên.

“Quần.” Lục Hình Văn kiên nhẫn chỉ thị.

Phí Khả cởi quần đùi, chỉ còn lại mỗi cái quần lót màu đen.

Nơi cứng lên hiện ra lồ lộ trước mặt ngài Lục.

“Quần lót.” Lục Hình Văn nói.

Lần này Phí Khả kiểu gì cũng không cởi được, cậu gần như trần truồng đứng trước mặt ngài Lục, hơi co người lại, muốn che lại phản ứng sinh lý nhưng không có biện pháp gì.

Cậu ra vẻ đáng thương nhìn Lục Hình Văn.

Ngài Lục vẫn mặc quần áo hoàn chỉnh nhưng sao lại bắt cậu khỏa thân đứng vậy?

Ánh mắt ươn ướt hệt như chó con.

Lục Hình Văn thở dài: “Bé hư, mệnh lệnh đơn giản như vậy cũng không làm được. Nhưng mà đây là lần đầu tiên, tha thứ cho em. Lần sau còn như vậy chủ nhân không thể không trừng phạt chó con.”

Phí Khả cảm thấy nhất định hình phạt sẽ không đau đớn, cậu không sợ.

Rõ ràng hai tay ngài Lục không chạm vào cơ thể cậu nhưng cậu cảm thấy người nóng như lửa đốt, từng tấc da thịt nóng lên.

Hơn nữa, hơn nữa. . .

Cậu nhìn đôi tay của ngài Lục, rất muốn ngài Lục mau chóng đứng lên, dùng đôi tay. . . vuốt ve cậu. . .

Giống như khi nãy ở trên xe. . .

Ngài Lục đứng lên, hạ thân của Phí Khả cứng hơn, đẩy quần lót cong lên.

Lục Hình Văn lại gần, cười hỏi: “Chó con đang nghĩ gì vậy? Sao nơi này càng lúc càng phồng lên thế?”

Lục Hình Văn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào nơi đang phồng lên dưới lớp quần lót của Phí Khả. Chỉ là nhẹ nhàng đụng vào nhưng Phí Khả không nén nổi tiếng rên, còn không nhịn được ưỡn hạ thân về phía trước, đuổi theo ngón tay của Lục Hình Văn.

Phí Khả bị phản ứng của mình dọa ngây người.

Trước hôm nay, nếu như có người nói cho cậu là cậu sẽ trầm mê trong dục vọng tới mức này thì cậu nhất định không tin. Cậu không phải trẻ con, cậu từng xem phim, cũng từng tự thẩm du rồi nhưng tất cả nhận thức về tình dục của cậu hoàn toàn bị Lục Hình Văn lật đổ trong tối nay.

Cậu đã muốn mở miệng cầu xin ngài Lục.

Mà ngài Lục giống như hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ thầm kín của cậu, nói: “Đừng động, anh sẽ giúp bé chó hư này một tay.”

Lục Hình Văn kéo tay Phí Khả, ép cậu ngồi xuống ghế salon y vừa ngồi.

Trên ghế salon mềm mại vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Lục Hình Văn.

Phí Khả trần trụi chôn mình thật sâu xuống ghế salon, da thịt đói khát truy đuổi chút hơi ấm còn sót lại của ngài Lục.

Lục Hình Văn nửa quỳ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Phí Khả, hỏi: “Nào, nói anh nghe, chó con muốn chủ nhân sờ chỗ nào?”

Vị trí của Phí Khả và Lục Hình Văn hoán đổi, bây giờ người đang ngồi trong ánh đèn là Phí Khả trần truồng.

Nửa người Lục Hình Văn ẩn trong bóng tối giống như chim ưng, trầm lặng, an tĩnh chăm chú nhìn con mồi của y. Mà con mồi đang ở ngay trước mắt y, trần trụi, lõa lồ, không có bất kỳ vật nào che chắn.

“Không công bằng.” Phí Khả đột nhiên nói, giọng nói cực kỳ sốt ruột vì bị dục vọng hành hạ.

Lục Hình Văn cười: “Không công bằng chỗ nào?”

Phí Khả co hai chân giẫm lên ghế, hai tay ôm đầu gối, che lại phản ứng đáng thương của mình.

“Em, em cởi đồ, ngài, ngài còn mặc. . .”

Lục Hình Văn nhướng mày: “Ồ? Xem ra hôm nay không trừng phạt chó con thì không được, đây đã là lần thứ hai nghi ngờ chủ nhân, không trả lời câu hỏi của chủ nhân, còn ý kiến thêm.”

Lục Hình Văn duy trì tư thế nửa quỳ, kéo đai áo choàng ngủ ra.

Áo choàng ngủ mở ra, lộ ra cơ thể trần trụi cường tráng, săn chắc bên trong.

Từ góc độ của Phí Khả có thể nhìn thấy rõ ràng trong quần của Lục Hình Văn, cây hàng kích thước kinh người đã cương cứng.

Trong lòng Phí Khả “Ầm” một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, con tim ngứa ngáy.

Sau khi cậu ý thức được ngài Lục cũng tràn trề dục vọng giống cậu, hạ thân cậu cứng đến đau.

Lục Hình Văn nhẹ nhàng cầm hai chân cậu thả xuống, ra lệnh: “Chụm hai tay lại, không được nhúc nhích.”

Phí Khả ngoan ngoãn làm theo.

Lục Hình Văn cầm đai lụa buộc hai cổ tay Phí Khả lại với nhau, dùng một phương pháp trói tài tình, không dễ dàng thoát được nhưng cũng không làm đau cổ tay để trói cậu lại.

Lục Hình Văn thắt cho Phí Khả một cái nơ bướm xinh đẹp, nói: “Bây giờ nói cho anh, chó con muốn chủ nhân sờ chỗ nào?”

Bị trói cổ tay, xấu hổ, trần truồng ngồi trên ghế, đối mặt với ngài Lục đầy cảm giác cưỡng ép, cực kỳ anh tuấn. . .

Phí Khả run rẩy, xấu hổ co ngón chân lại nhưng vẫn thì thầm: “Muốn. . . muốn chủ nhân ôm em. . .”

Vuốt ve toàn thân em.

Lục Hình Văn nghiêng người về phía trước, giang hai tay ôm chặt Phí Khả, ép chặt cơ thể trần truồng của cậu vào lồng ngực mình, hỏi: “Là thế này phải không?”

Da thịt nóng bỏng tiếp xúc nhau khiến Phí Khả có ảo giác cậu đang bị thiêu cháy.

Lục Hình Văn không đợi Phí Khả trả lời đã hôn cậu, đầu lưỡi nóng hổi xông vào khoang miệng ẩm ướt, quấn quýt dây dưa ở trong. Đầu lưỡi Phí Khả bị bắt được, không ngừng bị đùa bỡn, nút lấy, cả người cậu mềm nhũn dựa vào ghế salon.

Lục Hình Văn buông cậu ra, hôn dọc theo cằm xuống cổ, Phí Khả bị hôn giống như con cá rời khỏi mặt nước, không ngừng run rẩy.

Đôi môi nóng ran của Lục Hình Văn đi xuống ngực Phí Khả, không hề do dự đưa lưỡi cuốn lấy nụ hồng nhỏ xinh. Phí Khả cả kinh kêu lên, vô thức muốn ôm chặt Lục Hình Văn nhưng hai tay đang bị trói chặt.

Cậu chỉ có thể tê người ngã xuống ghế, mặc cho ngài Lục hôn, mút, liếm, thậm chí cắn địa phương mẫn cảm nhất trên ngực cậu.

“Không. . . đừng. . .”

Phí Khả phát ra tiếng khiến người ta xấu hổ nhưng không thể khống chế bản thân.

Cậu em của cậu chảy ra dịch nhờn, mặt trước quần lót màu đen đã ướt một mảng.

Lục Hình Văn đột nhiên ngừng lại, nhìn kỹ hạ thân của Phí Khả, nói: “Nói anh nghe, chó con, muốn chủ nhân cởi giúp em không?”

Phí Khả không thể mở miệng.

Lục Hình Văn cúi đầu, đầu lưỡi liếm địa phương ướt át trong quần từ trên xuống dưới.

Phí Khả kinh ngạc kêu lên.

Lục Hình Văn lại hỏi: “Mở miệng nói anh nghe, có muốn không? Em không nói, anh sẽ không giúp em.”

Phí Khả sắp điên rồi, cậu cảm thấy bản thân ở trước mặt ngài Lục đã biến thành một người điên mất hết lý trí, trở thành một người không giống chính cậu.

“Muốn. . .” Phí Khả run rẩy, vứt bỏ chút liêm sỉ cuối cùng.

Lục Hình Văn cởi cái quần lót duy nhất còn sót lại, cậu em trướng đau bật ra ngoài. Cậu em của Phí Khả màu đỏ hồng rất sạch sẽ, vì vừa tắm xong nên tỏa ra mùi thơm ngọt của sữa tắm.

Lục Hình Văn sáp lại gần hít thật sâu, khen ngợi: “Rất đẹp.”

Ngài Lục kề sát cậu em của cậu, ngẩng đầu nói chuyện với cậu, cảnh tượng này thực sự quá gợi dục, Phí Khả chưa bao giờ thấy cảnh nào như vậy trong đời cậu, không thốt lên nổi câu nào.

Ngài Lục nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cậu: “Chó con đáng thương, mới vậy đã xấu hổ.”

Phí Khả còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được cậu em của mình tiến vào một khoang miệng ẩm ướt, ấm nóng. Trong chớp mắt đầu óc cậu trống rỗng, lúc đầu lưỡi nóng bỏng của ngài Lục liếm lên đỉnh cậu em, cậu bắn ra.

Bắn vào trong miệng ngài Lục.

Đến khi Lục Hình Văn súc miệng xong quay lại, Phí Khả vẫn tê dại dựa vào ghế salon, bị sự xấu hổ tột cùng bao phủ, thậm chí không nói nên lời.

Thật sự rất giống chú chó nhỏ đáng thương.

Lục Hình Văn cởi đai lưng ra giúp cậu, hỏi: “Thoải mái không?”

Khóe mắt Phí Khả ươn ướt, đó là nước mắt sinh lý chảy ra vì khoái cảm, còn hơi đỏ lên, cả người mềm nhũn dựa vào ghế salon, không biết bản thân nhìn ngon tới mức nào, còn dùng giọng nói yếu ớt dễ thương nói: “Xin lỗi. . .”

“Tại sao lại xin lỗi?” Lục Hình Văn biết rồi còn hỏi.

Phí Khả không thể mở lời, cậu đưa mắt nhìn, phát hiện cây hàng của Lục Hình Văn vẫn đang cương cứng.

Vừa nhìn thấy, cậu em đã mềm xuống của cậu lại bắt đầu ngẩng lên.

Lục Hình Văn bật cười: “Hửm?”

Phí Khả cuống cuồng, thậm chí còn dùng hai tay che lại bộ vị đang có phản ứng xấu hổ của mình.

“Ngài, ngài. . .”

Lục Hình Văn hiểu ý của cậu, giải thích: “Không sao, hôm nay tới đây thôi, anh thấy chó con sắp không chịu nổi rồi.”

Lục Hình Văn cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch cậu em vừa bắn tinh dịch của Phí Khả, sau khi lau xong bèn đứng dậy định vứt khăn giấy đi.

Phí Khả đột nhiên bị kích thích, chợt đứng lên ôm lấy Lục Hình Văn, vội vàng nói: “Em, em đã chuẩn bị sẵn sàng, em. . .”

Phí Khả ôm quá chặt, cây hàng của Lục Hình Văn vừa vặn cấn vào bụng cậu.

Lục Hình Văn hít sâu một hơi, muốn đẩy Phí Khả ra: “Chuẩn bị gì chứ? Em không hiểu, anh mới là người làm chuẩn bị. Không chuẩn bị chu đáo có thể sẽ khiến em bị thương. Ngoan, hôm nay muộn rồi.”

Phí Khả chưa bao giờ cảm thấy mình và ngài Lục thân mật đến vậy, cũng chưa từng thấy ngài Lục thân thương đến vậy. Đúng vậy, thân thương, cậu cũng muốn ngài Lục đạt được khoái cảm như mình hồi nãy. Cậu cũng muốn hôn ngài Lục, hôn mỗi một tấc da tấc thịt trên người ngài Lục, muốn ôm ngài, kề sát vào ngực ngài.

Phí Khả quỳ xuống, ngậm cây hàng của Lục Hình Văn.

Quá lớn, cậu không ngậm nổi, bị sặc.

Trái lại Lục Hình Văn hít một hơi nhưng không đẩy cậu ra.

Phí Khả bắt chước động tác vừa nãy của Lục Hình Văn, dùng đầu lưỡi khó khăn liếm đỉnh và thân cây hàng.

Trong mũi và miệng tràn ngập mùi vị bộ phận sinh dục nam tính của người khác.

Phí Khả chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân quỳ xuống trước mặt một người đàn ông khác, ngậm cây hàng của y và liếm mút nhưng trong lòng không hề có bất kỳ cảm giác nhục nhã nào.

Chỉ có yêu thương nồng nàn.

Rất nóng, nóng hổi và cứng rắn.

Phí Khả say sưa liếm, hôn, cậu em lại dần ngẩng đầu lên.

Mà trong thời khắc ý loạn tình mê này, cuối cùng Phí Khả không chịu nổi nhả cây hàng của ngài Lục ra, nói ra nỗi lo thầm kín của mình: “Ngài có thể chỉ có một mình em không? Em có thể làm bé ngoan, làm chó con, làm nô lệ.”

Đầu tiên Lục Hình Văn sửng sốt, sau đó y cúi người hôn xuống đôi môi Phí Khả, cuối cùng nói: “Bé ngốc, em đang nghĩ gì vậy? Kể từ khi quen em, anh luôn chỉ có mỗi mình em, bây giờ là vậy, tương lai cũng vậy. Cho dù là trước kia anh cũng chỉ thiết lập mối quan hệ này với bạn trai chính thức của anh. Em là người tình của anh, là chồng hợp pháp của anh. Nô lệ chỉ là một cách gọi khi huấn luyện, không đại biểu cho bất kỳ sự bất bình đẳng nào trong thân phận, hiểu chưa? Em đừng bao giờ hy sinh bản thân để thu hút sự chú ý của đối phương nhé. Không cần biết người đó là anh hay người khác, em đừng nghĩ đến việc đó.”

Phí Khả không kìm nổi nước mắt: “Em, em. . .”

Lục Hình Văn hôn xuống từng giọt nước mắt của cậu.

“Không cần biết lúc nào, ở đâu, chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, không vui vẻ, em đều có thể lập tức nói với anh. Bé cưng, anh yêu em.”

Yêu.

Phí Khả cảm thấy một năm vừa qua giống như nằm mơ vậy.

Yêu, trong một năm nay, không ngờ cậu lại có tình yêu.

Mọi khó khăn, trắc trở trước đây có lẽ đều vì chào đón tình yêu của Lục Hình Văn.

——————————–

Editor: Một phút tự luyến, huhu mình đọc lại chương này mà cũng phải quắn quéo vì ngài Lục – bé Phí và giọng văn của mình. Em yêu người Hoàng Chiêu Hy, sao người lại edit mượt mà vậy!!! (Xin hãy thứ lỗi cho sự tự luyến của mị, này bệnh kinh niên rồi không chữa được)

Ban đầu mình định đặt pass chương có H nhưng mà đặt pass rồi thì không thể up lên watt được, nghĩa là mình không thể đọc off được =)) Vậy là cuối cùng mình từ bỏ vụ đặt pass chương này. 

Pass chương này dễ lắm, mình định đặt là:

Sở thích biến thái của Lục Hình Văn là gì? Gồm hai chữ viết hoa. Đáp án: DS

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Chương 73: Tình yêu và tín nhiệm

  1. Cô đảo

    Huhu thích quá, cái cảm giác khó chịu của mấy chương trước ý, hơi cấn nhưng giờ nghĩ kiểu do bé bị quá nhập vai vào nhân vật, tâm lý trên phim trường bị ảnh hưởng, xong vừa nhận thức đc mình thích LHV nữa, ko muốn e trở thành bé cún ở trong lồng đâu, tình yêu bình đẳng ko thể cứ ngước nhìn đc, may là tác giả ko viết theo hướng đó. Trong lĩnh vực của mình, a Lục chính là thần, mê hoặc bé thế đủ rồi, giờ trả bé về với khuôn viên trường đầy nắng thoi, về với lĩnh vực của bé, với tính chiếm hữu mạnh thì như vậy cũng hợp lý nữa

    Thích

Bình luận về bài viết này